Hà Nội mùa thu năm hai ngàn mười mấy…
Em là cô giáo dạy văn của một trường nổi tiếng đất Hà thành, dáng người thấp nhưng cân đối… và em là minh chứng cho câu nói “gái một con trông mòn con mắt”…
Tôi vốn kẻ ham chơi, thích chủ nghĩa xê dịch và luôn đón nhận theo lẽ tự nhiên, luôn hết mình với những thứ đến với bản thân…
Những ngày đầu tựu trường, bạn tôi có giới thiệu tôi qua chụp ảnh cho đồng nghiệp về một buổi dự giờ cấp thành phố. “Bạn đến chơi nhà” là bài cô giảng hôm đó nhưng tôi lại để ý nhiều hơn đến khuôn mặt cô với cặp kính tròn, làn môi mọng đỏ và khuôn ngực căng lên sau tà áo dài… và cả cặp mông tròn trịa!
Tôi quen cô như thế. Có lẽ là định mệnh! Cô gọi tôi là anh thợ, tôi gọi cô – cô giáo trong lần đầu giao tiếp qua facebook mess. Dần dà, mỗi ngày một chuyện, tôi biết cô đã có gia đình nhưng không hạnh phúc. Cô thương con nhưng vẫn muốn sống cho riêng mình! Tôi chỉ giỏi lắng nghe mà thôi!
Cô bảo mình thích film, thích sách… và rất nhiều buổi tối uống vang một mình chỉ để xem film và tìm quên ít phút hiện tại. Tôi bảo: “Cô giáo giống tôi quá. Sao chúng ta không đi xem film 1 chuyến?”
Cô ngập ngừng vì lý do chính chuyên, sự bất tiện khi xuất hiện bên cạnh người đàn ông không phải chồng ở chốn đông người…
Ôi khó gì đâu, Hà Nội có cafe film mà…
Hẹn hò với phụ nữ đã có chồng là một thú vị khi phải lựa chọn thứ phù hợp nhất, tiện nhất và an toàn nhất. Sau cùng chúng tôi cũng chọn được 1 quán cafe film ở Nguyễn Khang…
Tôi trốn giờ làm ở văn phòng, cô thì trống tiết buổi đó. Tôi đến, cô đã đến rồi. Sơ mi trắng cùng chân váy đen, tóc cô búi cao để lộ cổ trắng ngần…
Chúng tôi chọn 1 phòng nhỏ, cô uống nước lọc, tôi chọn nâu đá quen thuộc của mình. Trong căn phòng nhỏ ấy, chúng tôi ngồi cạnh nhau, dựa lưng vào tường và xem “The Cobbler” (Anh thợ đóng giày) do Sandler thủ vai. 99 phút chiều dài của bộ phim, tôi chỉ ăn bim bim, uống cafe và nói dăm ba câu chuyện về Sandler cùng cô…
Phim hết…
Tôi xem danh sách và chuyển sang “The Forger” (Kẻ trộm tranh). Trong khi chờ load phim, cô bất ngờ cầm lấy tay tôi và bảo:
– Nếu em không cầm tay anh, chắc có lẽ anh chẳng làm gì em mất?!
…
Tôi im lặng và chỉ biết cười, nhưng cô chẳng cho tôi kịp cười nốt đã đặt vào môi tôi nụ hôn nồng nàn mê đắm. Thằng đàn ông trong tôi tay nắm tay cô, tay kia đặt vào gáy cô và xoa nhẹ và hôn thật dài. Đã từng qua rất nhiều người nhưng cô vẫn là người khiến tôi muốn hôn nhất…
Một tay nắm tay tôi, tay kia cô đã đặt vào chỗ cộm quần tôi và bắt đầu tìm cúc quần, mở bung ra. Cô tìm con cu tôi qua lớp quần sịp. Tôi tìm lưỡi cô để mút và nhận lại sự hưởng ứng nhiệt thành. Tôi mút môi cô và hôn xuống cổ, đưa lưỡi tìm tai cô, mút dái tai rồi đá lưỡi vào lỗ tai cô khi tay xoa nhẹ sau gáy rồi đưa xuống tìm ngực cô qua làn áo sơ mi trắng. Cô rên khe khẽ khi lưỡi tôi chạm tai cô, tay tôi cởi cúc áo mò vào trong mân mê bầu ngực ấm…
‘Anh lớn khôn…
Dưới bầu vú mẹ…
Mà…
Dại khờ…
Trước vòm ngực của em. ‘
Không gian bị bỏ mặc, thời gian như đứng im với chúng tôi lúc đó. Bất cần trong cơn mê đắm!
Bình luận
0